Họρ gιɑ ƌìпҺ ƌể ρҺȃп cҺιɑ tàι sảп, 3 coп trɑι trɑпҺ gιàпҺ ƌất ƌɑι: Coп gáι út пҺậп ƌúпg 1 cҺιếc áo lạι là пgườι sướпg пҺất
Họρ gιɑ ƌìпҺ ƌể ρҺȃп cҺιɑ tàι sảп, 3 coп trɑι trɑпҺ gιàпҺ ƌất ƌɑι: Coп gáι út пҺậп ƌúпg 1 cҺιếc áo lạι là пgườι sướпg пҺất
Cho ᵭḗn khi cầm vào chiḗc áo cȏ mới ngỡ ngàng nhận ra bṓ khȏng ᵭể ᵭứa con nào phải thiệt thòi.
Có 3 người con trai nhưng vẫn cô đơn
Sau 10 năm xây dựng gia đình, vợ chồng ông Vương sinh được 4 người con, gồm 3 trai và 1 gái. Nhờ kinh doanh buôn bán thuận lợi, vợ chồng ông trở thành hộ có điều kiện kinh tế khá giả trong làng. Nuôi 4 người con, song ông chẳng bao giờ để chúng phải thiếu thứ gì. Có bệ phóng tốt, các con của ông Vương đều trở thành những người thành đạt và sớm tìm được công việc và xây dựng gia đình ở thành phố.
Đông con cái, ai cũng có điều kiện, vợ chồng ông Vương được mọi người đánh giá là sướng nhất làng. Song thực tế, qua lời kể của chính cụ ông này mọi thứ lại chẳng như mơ.
Kể từ khi bà xã qua đời do bạo bệnh, ông chỉ còn lủi thủi một mình trong căn nhà xưa. Cô con gái lấy chồng xa rất khó có thể về thăm ông cụ thường xuyên. Tuy nhiên, cô vẫn liên tục gọi điện hỏi thăm và gửi thuốc bổ cho bố.
Ngược lại, 3 người con trai của ông lại chẳng bao giờ về thăm nhà dẫu chỉ cách 30 phút lái xe. Họ chỉ về vào dịp Tết rồi cũng nhanh chóng đi luôn.
Nhìn cảnh gia đình hàng xóm đoàn tụ vào những ngày lễ, cụ ông này từng ước chỉ mong các con có thể về nhà chơi thường xuyên hơn. Ông khẳng định không cần chúng phải chu cấp gì cả. Sự có mặt đông đủ các thành viên là thứ ông mong muốn.
Cho đến năm 2022, sau khi tưới rau ngoài vườn, ông Vương thấy bụng đau dữ dội nên nhanh chóng vào phòng nằm nghỉ. 2 tiếng đồng hồ trôi qua, làm đủ mọi cách, ông không thấy cơn đau có dấu hiệu giảm. Biết rằng có chuyện không lành, ông lập tức gọi cấp cứu.
Sau khi tự vào viện và ổn định được sức khỏe, ông liên lạc với các con để thông báo tình tình. Ngay khi gọi cho con trai lớn, ở đầu dây bên kia, người này bắt máy với giọng cáu gắt: “Đang giờ làm việc mà bố. Có gì bố gọi mấy cậu nhé. Con đang bận lắm”. Ông Vương sững sờ, trong lòng tràn đầy sự thất vọng.
Ngay sau đó, ông liên lạc với con trai thứ 2, thứ 3. Tất cả đều lấy lý do công việc, không thể vào ngay được. Lưỡng lự một hồi lâu, cụ ông tiếp tục bấm số gọi cho con gái. Ngay khi nhận được tin này, cô lập tức thu xếp công việc và sáng hôm sau đã có mặt tại bệnh viện.
Nhìn cô con gái nhỏ vất vả đi đường xa đến để chăm bố, cụ ông cảm thấy có lỗi. Ông cho biết ngay từ khi còn nhỏ, con gái út đã chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng sau cùng, cô bé vẫn là người thương yêu bố nhất.
Cuộc họp gia đình phân chia tài sản
Dù được con gái chăm sóc tận tình, cụ ông này vẫn không thể chống chọi nổi sự hành hạ của bệnh tật. Trước khi đi xa, ông Vương quyết định họp gia đình ngay bên giường bệnh nhằm phân chia tài sản. Ông nói căn nhà hiện tại và mảnh đất kế bên sẽ được giữ nguyên, không thuộc về bất cứ ai. Ông mong muốn sau này căn nhà sẽ là nơi thờ cúng, để các con trở về vào mỗi dịp lễ Tết. Còn lại, món quà mà ông muốn trao cho các con là một vài bộ quần áo làm kỷ niệm.
Nghe đến đây, 3 người con trai tỏ ra không đồng ý. Người anh cả khẳng định căn nhà và mảnh đất đó phải thuộc về mình. Bởi sau này, anh sẽ có trọng trách thờ cúng tổ tiên. 2 người em trai còn lại nhất quyết đòi chia đều. Dường như, cuộc tranh luận này không có hồi kết. Chỉ có duy nhất cô con gái của ông Vương đứng ngoài và nhận theo những gì được phân chia.
Vì không đạt được như những gì mong muốn, ngay sau đó, 3 người con trai bỏ về, mặc cho bệnh tình của bố ngày một yếu đi. Nhìn thấy các con chỉ mải tranh giành đất đai, cụ ông càng đau buồn.
Chỉ chưa đầy 1 tháng sau, ông Vương qua đời. Cho đến lúc này, 3 con trai của ông mới quay trở lại sau lần tranh chấp đất đai đó. Sau khi lo liệu xong chuyện, họ lại rời đi nhanh chóng. Chỉ có cô con gái nhớ lời của bố, quay trở lại phòng riêng của ông để lấy chiếc áo mà cụ ông nói là tặng lại cho các con.
Đang trong lúc lục các túi áo để kiểm tra xem còn sót đồ đạc gì phía trong không, người phụ nữ này thấy một phong bì đỏ rơi ra. Bên trong là 4 sổ tiết kiệm đứng tên các con của ông cụ. Tuy nhiên, chỉ có sổ của cô con gái út có mệnh giá cao nhất, lên đến 300.000 NDT (khoảng 1 tỷ đồng).
Hóa ra người đứng ngoài cuộc tranh chấp đất đai lại là người sướng nhất và được hưởng nhiều nhất. Nhớ lại những lời cuối cùng bố dặn dò trước lúc đi xa, cô không khỏi rơi nước mắt. Sau đó, người phụ nữ này cũng gọi điện cho các anh của mình đến lấy món quà của bố. Tuy nhiên, tất cả đều từ chối. Bởi thứ họ thực sự muốn là đất đai chứ không phải số tiền ít ỏi này.