Chị Tuyết Mai là kết quả của mối tình oan trái giữa người lính từng tham gia giải phóng miền Nam với cô gái gốc Sài thành.
Mẹ từ mặt nếu con đi tìm cha
46 năm qua, chị Nguyễn Thị Tuyết Mai, hiện đang sinh sống và làm việc ở Canada, vẫn không ngừng mong mỏi tin tức từ cha. Tuổi thơ chị Mai lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của một mái ấm gia đình không vẹn tròn.
Chị nhận ra sự vắng mặt của cha ngay từ khi biết nhận thức. Thấy bạn bè khác được cha đưa đi học, được cha chở đi chơi, chị Mai tủi thân vô cùng. Lòng chị tự đặt ra hàng trăm nghìn câu hỏi: ” Cha mình là ai? Cha có biết đến sự tồn tại của mình trên đời không? Sao cha lại không ở với mẹ con mình?“.
Chị đem sự thắc mắc ấy hỏi mẹ, nhưng bao năm nay vẫn chỉ nhận được câu trả lời cụt ngủn : “Ba mày c.hết rồi”. Bà Thao – mẹ chị là một người phụ nữ hiền lành nhưng cũng rất quyết đoán. Bà đã một mình vất vả nuôi chị mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Trong giấy khai sinh của chị Mai, bà để phần tên chồng là Bùi Văn Lũy, 28 tuổi, đã mất. Ngoài ra không có bất kỳ thông tin gì thêm.
Bẵng đi một thời gian, cho đến năm chị Mai lên 10 tuổi, vô tình hôm đó chị ở nhà nhận được một bức thư lạ. Chị ngạc nhiên vô cùng khi đọc nội dung bên trong, người gửi xưng “anh – em”, hỏi rất nhiều điều về cuộc sống của mẹ con chị. Lời lẽ thấm đẫm tình cảm, cuối thư ký tên Bùi Văn Lũy, nơi gửi từ Chương Mỹ, Hà Tây.
Là thư khiến tâm trạng đứa bé 10 tuổi xốn xang vô cùng. Hôm đó, bà Thao biết con đọc lén thư nên đã đ.ánh c.on một trận rất đau. Chị Mai biết mẹ có bí mật gì đó về ba nhưng không muốn nói. Dù gặng hỏi hàng trăm lần, xin mẹ cho đi tìm ba, biết nơi ở về ba, nhưng bà Thao vẫn không hé một lời. Bà bảo với chị nếu đi tìm ông ấy, bà sẽ từ mặt.
“Tôi có giải thích từ từ cho mẹ hiểu, tác động tư tưởng tới bà. Nhưng tính mẹ rất cổ hủ, vì mẹ em từ nhỏ sống với bà cố là người đi tu, nên rất kỹ tính. Nói ra điều gì là không thay đổi, như đinh đóng cột”, chị Mai bộc bạch.
Mẹ càng cấm đoán, chị Mai lại càng kiên trì. Sau khi qua Canada ở cùng chồng con, chị vẫn không nguôi ý định tìm lại cội nguồn. Chị hỏi thăm khắp nơi, một vài cô bác trong họ hàng có lén kể với chị Mai vài điều về quá khứ năm xưa. Họ không rõ câu chuyện cụ thể, chỉ biết ông Lũy và bà Thao quen nhau vào thời điểm ông Lũy đi bộ đội, đóng quân miền Nam.
Khi có bầu được 2 tháng, bà Thao vô tình biết được chuyện động trời rằng ông Lũy đã có vợ con ngoài Bắc. Tức giận, căm hận, bà đoạn tuyệt với người tình, đuổi ông đi nơi khác. Kể từ ngày đó cả hai bặt vô âm tín.
“Sao cha không đi tìm con?”
Đã hàng chục năm nay, chị Mai đã nhiều lần về nước tìm cha, đồng thời đăng tải tin lên các kênh xã hội, nhờ những người bạn ngoài Bắc hỏi han về người cha thất lạc. Trong thâm tâm chị tự nhủ luôn sẵn sàng tha thứ dẫu cha có sai lầm trong quá khứ.
“Tôi muốn bù đắp, báo hiếu cho ông. Nếu ông còn sống mà cuộc sống khó khăn quá, tôi cũng sẵn lòng san sẻ”, chị Mai nói.
46 năm qua, chị Nguyễn Thị Tuyết Mai, hiện đang sinh sống và làm việc ở Canada, vẫn không ngừng mong mỏi tin tức từ cha. Tuổi thơ chị Mai lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của một mái ấm gia đình không vẹn tròn.
Chị nhận ra sự vắng mặt của cha ngay từ khi biết nhận thức. Thấy bạn bè khác được cha đưa đi học, được cha chở đi chơi, chị Mai tủi thân vô cùng. Lòng chị tự đặt ra hàng trăm nghìn câu hỏi: ” Cha mình là ai? Cha có biết đến sự tồn tại của mình trên đời không? Sao cha lại không ở với mẹ con mình?“.
Chị đem sự thắc mắc ấy hỏi mẹ, nhưng bao năm nay vẫn chỉ nhận được câu trả lời cụt ngủn : “Ba mày c.hết rồi”. Bà Thao – mẹ chị là một người phụ nữ hiền lành nhưng cũng rất quyết đoán. Bà đã một mình vất vả nuôi chị mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Trong giấy khai sinh của chị Mai, bà để phần tên chồng là Bùi Văn Lũy, 28 tuổi, đã mất. Ngoài ra không có bất kỳ thông tin gì thêm.
Bẵng đi một thời gian, cho đến năm chị Mai lên 10 tuổi, vô tình hôm đó chị ở nhà nhận được một bức thư lạ. Chị ngạc nhiên vô cùng khi đọc nội dung bên trong, người gửi xưng “anh – em”, hỏi rất nhiều điều về cuộc sống của mẹ con chị. Lời lẽ thấm đẫm tình cảm, cuối thư ký tên Bùi Văn Lũy, nơi gửi từ Chương Mỹ, Hà Tây.
Là thư khiến tâm trạng đứa bé 10 tuổi xốn xang vô cùng. Hôm đó, bà Thao biết con đọc lén thư nên đã đ.ánh c.on một trận rất đau. Chị Mai biết mẹ có bí mật gì đó về ba nhưng không muốn nói. Dù gặng hỏi hàng trăm lần, xin mẹ cho đi tìm ba, biết nơi ở về ba, nhưng bà Thao vẫn không hé một lời. Bà bảo với chị nếu đi tìm ông ấy, bà sẽ từ mặt.
“Tôi có giải thích từ từ cho mẹ hiểu, tác động tư tưởng tới bà. Nhưng tính mẹ rất cổ hủ, vì mẹ em từ nhỏ sống với bà cố là người đi tu, nên rất kỹ tính. Nói ra điều gì là không thay đổi, như đinh đóng cột”, chị Mai bộc bạch.
Mẹ càng cấm đoán, chị Mai lại càng kiên trì. Sau khi qua Canada ở cùng chồng con, chị vẫn không nguôi ý định tìm lại cội nguồn. Chị hỏi thăm khắp nơi, một vài cô bác trong họ hàng có lén kể với chị Mai vài điều về quá khứ năm xưa. Họ không rõ câu chuyện cụ thể, chỉ biết ông Lũy và bà Thao quen nhau vào thời điểm ông Lũy đi bộ đội, đóng quân miền Nam.
Khi có bầu được 2 tháng, bà Thao vô tình biết được chuyện động trời rằng ông Lũy đã có vợ con ngoài Bắc. Tức giận, căm hận, bà đoạn tuyệt với người tình, đuổi ông đi nơi khác. Kể từ ngày đó cả hai bặt vô âm tín.
“Sao cha không đi tìm con?”
Đã hàng chục năm nay, chị Mai đã nhiều lần về nước tìm cha, đồng thời đăng tải tin lên các kênh xã hội, nhờ những người bạn ngoài Bắc hỏi han về người cha thất lạc. Trong thâm tâm chị tự nhủ luôn sẵn sàng tha thứ dẫu cha có sai lầm trong quá khứ.
“Tôi muốn bù đắp, báo hiếu cho ông. Nếu ông còn sống mà cuộc sống khó khăn quá, tôi cũng sẵn lòng san sẻ”, chị Mai nói.